Bếp..



... có ngọn lửa yêu thương, có niềm vui chăm chút...


Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013

Yaourt...


Những năm 80, sắm được cái tủ lạnh đầu tiên, tôi làm yaourt bán cho học trò. 
Lắt xắt vậy mà rồi cũng lấy vốn lại sau ...3 năm! Những tháng ngày bao cấp, yaourt giúp có thêm ít tiền vào mớ lương còm cỗi, bọn trẻ cũng có cái mà nhâm nhi buổi xế trưa.
Giờ, yaourt Vinamilk bán đầy, đựng bằng hộp nhựa tiện dụng, nhưng rồi bao nhiêu là rác thải...lại nhớ những chiếc hũ thủy tinh ngày xưa...

Gặp hũ thủy tinh ở siêu thị, vui vui như gặp người quen. Trên kệ chỉ còn 5 cái, hỏi, cô nhân viên trẻ vui tính bảo tuần sau quay lại.


700ml sữa tươi, 3 muỗng canh sữa đặc và một hũ cái.
Phải "trưng dụng" luôn mấy hũ nước yến, hũ mứt, hũ paté vẫn để dành. 


 

 
 
Tôi vốn mê đồ thủy tinh, mặc dù cũng không biết bao lần tiếc ngẩn ngơ cầm những mảnh vỡ trên tay: cái nắp nồi Version, cái ly Pyrex, mấy cốc pha lê mỏng tang... rồi lại vẫn còn nhớ ông chủ nhà cười lắc đầu khi thấy tôi quấn thật kĩ mấy chai lọ, lèn vào vali trong chuyến về từ Mỹ năm nọ. Ông bảo chắc chỉ có mình tôi làm chuyện không giống ai đó! Có sao đâu! Đồ thủy tinh vừa sạch vừa đẹp kia mà?

8 tiếng đồng hồ ủ nước nóng, yaourt đặc, mịn màng, thơm phức. Giờ, chỉ còn chờ qua đêm trên ngăn đá.

 

Lại lẩn thẩn nhớ những ngày xa, đã xa lâu lắm rồi. Tối tối tan lớp, cứ phải nán lại văn phòng, chờ cho học trò ra hết rồi vừa xách cặp vừa xách thùng yaourt về. Chao ơi, sao mà tội nghiệp cho vị thế của người Thầy quá đỗi! Mặc dù, ngẫm mình còn sung sướng hơn biết bao đồng nghiệp vác máy ảnh dạo ngoài công viên, ngồi với thúng hột vịt lộn ở góc đường hay chạy vạy với mớ gạo thóc thịt cá từ quê mang lên chợ thị xã...

Mà thôi, chuyện đã thành cổ tích mất rồi!

















 
 



2 nhận xét:

  1. Chuyện cổ tích kể chi nữa thêm buồn...?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vâng ạ.
      Nhưng có những chuyện muốn quên mà vẫn nhớ!

      Xóa